Thật khó khi một ai đó nói rằng: “Mẹ” là siêu nhân.

Hẳn chúng mình – những bà mẹ phải cảm thấy rất tự hào vì điều ấy. Nhưng bên cạnh đó, chính là cả một quá trình chúng mình gồng mình lên , cố gắng tích trữ từng giây, từng phút …

Làm mẹ đơn thân... không khó

Chưa bao giờ việc nuôi con là dễ dàng. Tôi có một cô bạn, mới đi làm vài ngày. May mắn sao, cô ấy được mang theo con, vừa đi làm vừa phải dậy sớm chuẩn bị đồ ăn cho con. Thế nhưng thằng bé vẫn rất yếu ớt và dễ bị bệnh. Nó khóc và la hét mỗi khi mẹ vắng mặt, tự cào cấu vào người mỗi khi không như ý.
Một điều tất yếu : Bạn phải nghỉ làm để chăm con, bên tai văng vẳng tiếng trách móc của người thân. Bạn đã khóc, đã bất lực với hoàn cảnh hiện tại này. Mấy ai biết được vừa làm, vừa chăm con, vừa không dám ôm con lại vừa phải đẩy con ra, sợ con quấn mình  nó xót xa đến nhường nào.
Chưa kể phải tương tác với đồng nghiệp, phải lắng nghe xem họ nói gì, bảo gì để mình còn làm theo vì mình chỉ là -một-người-mới.
Nước mắt chỉ trực tuôn trào vì những lời trách phạt, vì những lần con tự cào cấu mình, con đau 1 chứ mẹ đau 10.

Thật khó cho một người mẹ! 

Chúng tôi không gục ngã khi con ốm, chúng tôi không dừng lại khi công việc khó khăn. Nhưng chúng tôi sẽ bỏ lại tất cả nếu những người thân xung quanh tôi không thấu hiểu. Thậm chí với một người đàn ông thì việc ra ngoài đi làm kiếm tiền cũng chưa bao giờ là luôn thuận lợi. Vậy tại sao không thông cảm, đỡ đần lần nhau? Phải chăng chúng ta luôn lấy mác người nhà, để dày vò rồi vô hình chung đẩy mọi thứ đi quá xa?

Làm ơn, yêu lấy người phụ nữ của bạn thêm một lần nữa…
Để chúng tôi không phải là “siêu nhân ” của chính mình !

Vyvygarden

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Loading...